Chuyển đến nội dung chính

Chuyện làm vlogger


     Mùa hè năm ngoái, vì ý thức được rằng sắp bước vào "khổ ải" lớp 9 rồi nên mình quyết tâm chuẩn bị thật tốt để vô năm không thua bạn kém bè. Thời điểm đó mình đã bắt đầu theo dõi nhiều study vlogger để có thêm động lực học hành. Mình thật sự ngưỡng mộ những con người ấy- những người học 14 tiếng một ngày, chồng sách đọc chất cao như núi, tập vở đẹp đẽ, sáng tạo, những bí quyết học tập họ chia sẻ rất bổ ích và truyền cho mình nhiều nguồn cảm hứng. Nhưng hỡi ơi, phần lớn các study vlogger ấy đều là người nước ngoài hay du học sinh học Đại học, dù họ có thúc đẩy mình học tới đâu đi nữa thì học gì vẫn là chuyện mình phải lo. Mình đã tìm kiếm nhiều nguồn định hướng nên chuẩn bị gì cho năm học lớp 9, nên học chương trình lớp 9 thế nào và kết quả mình nhận được là các video chẳng khác gì một bài giảng văn lê thê của thầy cô trên lớp với nội dung rất ư là chung chung: Bước 1: Chuẩn bị tâm lí (vì em đã chuẩn bị tâm lí nên mới sốt sắng đi tìm các video kiểu này thay vì xem mv của idol đấy ạ); Bước 2: Xác định mục tiêu (nghe hay đấy, mục tiêu của em là học thật tốt năm lớp 9 và thi đậu Gia Định ạ, thầy nói nhanh nhanh mấy phần hình thức này chút giúp em); Bước 3: Lên kế hoạch học tập hiệu quả và lời khuyên của thầy cũng rất ư là "chi tiết", nghe là biết cần học gì liền đó là: "Để học tốt năm lớp 9, các em phải lên kế hoạch thật CỤ THỂ, thật RÕ RÀNG và nhất nhất tuân thủ kế hoạch đến khi hoàn thành, nhé!; Bước 4: Tìm một nguồn học thêm thật đáng tin cậy: "Vâng và "Không thầy đố mày làm nên", các em cần thầy cô để chỉ bảo và theo sát quá trình học tập, đảm bảo cho các em một kết quả thật tốt ở kì thi cuối cấp. Vậy còn chần chờ gì nữa, thầy xin giới thiệu khóa học online xyz, khóa học này sẽ giúp các em...Vậy là video kết thúc cùng lời hứa giảm 30% cho 100 bạn đăng kí khóa học sớm nhất, còn bạn nào không đăng kí và cũng không có ý định đăng kí như mình thì xin chúc mừng, bạn đã tốn 10 phút cuộc đời để xem một clip quảng cáo có đầu tư. Thế là sau bao nỗ lực tìm kiếm, mình vẫn chẳng tìm thấy một lời khuyên nào mang tính định hướng cụ thể cho học sinh sắp bước vào năm cuối cấp. Mình thật sự khát khao có một người anh chị đi trước làm người dẫn đường cho mình, chia sẻ cho mình thật nhiều kinh nghiệm để mình có thể hạn chế tốt đa việc mắc lỗi (vì thời gian gấp rút của năm lớp 9 không cho phép mình mắc nhiều lỗi). Nhưng thật tiếc, mình đã phải tự bơi qua "khổ ải" với bao lần hi vọng rồi thất vọng. Trong thời gian học, mình vẫn duy trì việc xem study vlog rồi bắt đầu hứng thú với việc truyền cảm hứng học tập cho người khác. Cộng thêm niềm mong ước có người dẫn đường, mình nung nấu một ý định: "Học thi cho tốt, rồi đi làm tiên phong."
     Trước ngày thi tuyển sinh 10, mình tự nhủ với lòng:"Nếu muốn làm "người chỉ đường" thì trước hết phải rành đường. Người ta chỉ muốn nghe lời khuyên từ người điểm cao chứ điểm thấp mà còn mạnh miệng thì chỉ tổ làm trò cười thiên hạ." . Nhờ vậy mà mình có nhiều động lực hơn, khi bạn khát khao thứ gì đủ nhiều, tự bạn sẽ có cách để đạt đến thứ ấy. Đến khi biết điểm, niềm hạnh phúc vì thi đậu nó không lớn bằng niềm hạnh phúc cuối cùng thì mình cũng có thể thực hiện ý định bấy lâu ấp ủ. Mình bắt đầu bước vào nghiên cứu cách làm vlog.
     Thời điểm ấy mình không có cái gì ngoài ý định làm vlog cả. Mình không biết làm sao để quay, làm sao để dựng clip, mình không có máy, không biết quay ở đâu, không có kỹ năng kỹ thuật, nói chung là một chút hiểu biết cơ bản về công nghệ quay và dựng mình cũng không biết. Vì thế mà điều đầu tiên mình làm đó là đi tìm hiểu hay nói đúng hơn là đi tìm "hỏi" người đi trước. Mình lên mạng và search các video hướng dẫn làm vlog, nhưng người ta nói gì mình không hiểu, đơn giản là người ta làm cho những người có hiểu biết về công nghệ và muốn làm phim hay làm thứ gì đấy phức tạp hơn là một vlog nói chuyện bình thường, những app, những kĩ thuật người ta đề cập đến thì một con low-tech như mình nghe như một hiện tượng siêu nhiên chưa từng biết đến vậy. Cuối cùng sau bao trầy trật vất vả xem muốn banh youtube, mình chẳng thu được gì nhiều cho mấy. Mình chuyển sang hỏi trực tiếp cho khỏe. Mình quen người bạn học có một kênh channel riêng chuyên về âm nhạc, dù nội dung của tụi mình làm không giống nhau nhưng thôi kệ, hỏi được gì hỏi. Sau vài dòng mess thì bạn ấy lại chỉ cho mình những người khác high-tech hơn mình (và cả bạn ấy nữa) để hỏi. Mình thật sự rất vui vì bên cạnh mình có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ mình như thế. Nhưng mình đã không đi hỏi tiếp, vì sao ư? Vì những người bạn ấy không làm youtube và người ta chỉ có thể giúp mình khâu chỉnh sửa thôi. Mình cần có sản phẩm "thô" trước, mà muốn làm thì phải bắt đầu từ đâu? Mình thấy hơi nản. Trong một lần gọi điện "tám" với cô bạn thân, mình vô tình thổ lộ dự định này cho bạn ấy nghe. Mình không có thói quen nói trước bất kì dự định gì trước khi thực hiện nhưng lần này mình bất lực quá rồi, mình cần lời khuyên dù là thế nào đi nữa để vực dậy tinh thần. Bạn ấy đã không cho mình lời khuyên nào cả ngoài vài lời động viên ủng hộ nhưng kì lạ thay, tự nhiên mình muốn bắt tay vào làm liền. Mình đã suy nghĩ rằng: "Nếu cứ ngồi tìm cách thì sẽ chẳng có cách nào cả, chi bằng cứ bắt tay vào làm đi, làm đại làm bừa, sai thì sửa, sợ gì. Nếu bây giờ mình không làm thì sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt hơn để làm." Ai đó từng nói:" Nỗi đau của thất bại không đáng sợ bằng nỗi đau của sự hối tiếc" vì thế, bỏ cuộc không phải là lựa chọn của mình. Mình có một chiếc điện thoại, và đó là tất cả những gì mình có thời điểm đó. Mình bắt đầu đi tìm background để quay. Mình kéo cây đàn ra xa bàn học một chút, để lên một cuốn lịch, chăng dây đèn được cô giáo mua cho thời đi thi Lớn lên cùng sách trong năm, bật hết đèn trong phòng lên, tìm góc máy rồi dựng điện thoại. Mình bắt một cái ghế trước mặt, để lên đó một thùng sách, một hộp rượu vang đã bỏ, một cái hộp bánh rồi dựng diện thoại lên. Dựng thế nào vẫn không được góc máy mình muốn, mình call với cô bạn thân để nhờ trợ giúp. Sau khi bỏ ba cái hộp dư thừa xuống và dựng điện thoại trên ghế, mình thấy góc này tạm ổn ( dù quay từ dưới sẽ khiến mặt mình trong to hơn). Mình bấm máy và bắt đầu quay. À mà trước khi quay là mình đã viết sẵn nội dung chỉnh chu cả rồi. Mình vô cùng tự tin với khả năng diễn thuyết của mình và nghĩ việc nói trước máy quay cũng chẳng có gì đáng lo ngại. Nhưng sự thật thì không phải như vậy. Lần đầu tiên, mình bấm máy rồi đi từ chỗ đặt máy về lại chỗ ngồi, ngồi lại đàng hoàng, e hèm chuẩn bị các kiểu cũng hết bảy giây. Mình cười một cái rồi nói: "Xin chào, mình là...ờm...là gì nhỉ...ờm...sao mình nhìn xấu quá nhỉ...ờm...thôi mệt quá tắt làm lại." .Lần thứ hai vẫn khâu dạo đầu tốn thời gian ấy: "Xin chào...mình..ờ..ờ...trời má nhìn mặt mình tếu quá...úi cha đang quay...ờ... mình là...aizz hỏng rồi làm lại.". Mình cứ bị tập trung vào cái mặt mình, chỉ cần nghe tiếng máy quay lên thôi là tự nhiên mình quên hết định nói gì, cộng với cái mặt mình nhìn cực hài nữa vì bưng bê quét dọn hậu kì mệt lã, bơ phờ, rũ rượi. Sau hơn một chục lần quay hỏng, cuối cùng mình cũng quay được video dài hơn 10 giây với nội dung giới thiệu không thể cơ bản hơn: "Xin chào, mình tên là Gia Nghi. Chào mừng các bạn đã đến với kênh channel của mình.". Việc nói được trôi chảy hai câu đó trước ống kính là một thành công của mình. Mình hí hửng xem video nhưng nó lại...không nghe được tiếng. Vì sao chứ, mỗi lần đi chơi mình cũng từng quay video và nghe tiếng bình thường mà, hay là điện thoại mình hư? Mình đi hỏi cô bạn thân và bạn ấy nói có thể điện thoại đặt xa quá nên không thu tiếng được, nếu muốn nghe tiếng phải dùng micro. Và thế là mình lôi ra một cái micro mua năm ngoái dùng để hát karaoke. Mình chưa từng thấy vlogger nào cầm mic karaoke khi quay clip cả, nhưng thôi kệ, thu được tiếng là được. Kết quả vẫn không khả quan, dù mình nói như hét vào mic thì khi nghe lại vẫn chữ được chữ mất. Mình lại cảm thấy nản. Người ta làm là người ta có máy quay, có mic thu âm chuyên nghiệp, mình quay bằng cái điện thoại này biết đến khi nào. Một lần nữa mình lại trì hoãn công việc đến mấy ngày sau vì mất động lực. Nhưng mình cũng cảm thấy rất có lỗi với bản thân nếu như bỏ cuộc. Mình nghiên cứu lại cách đặt máy và quyết định mua một cái chân máy trên Tiki với giá 81.000đ (được giảm tận 82% nhé). Trong thời gian ngồi chờ giao hàng, mình không làm gì cả. Mình nghi ngờ với dự định của bản thân. Nếu như mình không làm thì cũng đâu có sao, mình sẽ có thêm thời gian tập thể dục, thời gian đi chơi, thời gian đọc sách coi phim,...Tại sao mình phải làm một thứ khó khăn đến vậy? Mình đầu tư tiền và công sức để thu lại cái gì? Những câu hỏi ấy cứ dằn vặt mình mãi. Sau gần một tuần mòn mỏi, Tiki hủy đơn hàng của mình vì lỗi gì đấy. Mình vừa buồn vừa mừng vì bây giờ nếu muốn bỏ cuộc cũng chẳng gì hối tiếc vì mình chưa mất một đồng nào cho ý định này. Thế nhưng việc bỏ cuộc cũng khá khó khăn, ý định ấy ám ảnh mình ngay cả trong giấc ngủ. Một lần mình vừa phơi đồ vừa xem một video "Cách quay vlog bằng điện thoại", mình biết được cách giải quyết vấn đề góc quay và thu tiếng rất dễ nhưng khá tốn kém. Đúng là mình cần một cái chân máy, sau đó là mic chuyên dụng và đèn đánh sáng. Nếu có ba thứ ấy thì việc quay sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng mình không có tiền, cả "gia tài" của mình còn lại vỏn vẹn gần bốn trăm ngàn, không sao mà đủ. Vì thế mình quyết định mua từ từ. Mình đặt trước một cái mic cài áo sau khi tham khảo bao nhiêu nguồn và cân nhắc về giá cả cũng như chất lượng. Sau đó thì sao, hết tiền chứ sao. Mình tìm thấy một cái chân máy và một cái đèn cũng khá ổn, nhưng mình cần thêm ít nhất một triệu  để rước hai em này về. Mình phải nói với mẹ.
    Mình biết dù thế nào đi nữa mình vẫn phải chia sẻ dự định này cho gia đình nếu muốn theo đuổi lâu dài. Nếu ba mẹ không đồng ý thì có quyết tâm đến độ nào cũng không thành. Mình vô cùng lo lắng nên đã nói với em gái của mình trước. Đúng như mình dự đoán, em gái không ủng hộ mình và thậm chí là phản đối kịch liệt. Lí do nó đưa ra không cụ thể nhưng mình nghĩ đó cũng sẽ là phản ứng của ba mẹ khi nghe mình nói điều tương tự. Chiều hôm đó, mẹ đưa mình đi học tiếng anh. Mình nghĩ đây là dịp tốt nhất để thổ lộ với mẹ. Mình gọi: "Mẹ ơi!" rồi khi mẹ đáp lại, mình đã nói :"Con đường này có nhiều quán ăn dễ sợ.".
     Dự định này bị trì hoãn rất lâu. Video đầu tiên của mình là chuẩn bị cho năm lớp 9 mà đợi đến vô năm mới ra là không được, phải ra vào mùa hè. Thời gian thì cứ trôi, tiền thì chưa có. Đến một ngày diệu kì nọ, cô út hùn vốn làm ăn với ba mình và được lợi nên cho mình một triệu rưỡi. Một số tiền lớn như vậy đương nhiên mình không có quyền giữ, mình phải đưa cho mẹ nhưng mẹ đã "nhân từ" cho mình năm trăm ngàn, ui cha tuyệt quá, không gì sung sướng hơn. Nhưng nhiêu đó chỉ đủ mua chân máy, mình vẫn cần tiền thêm. Bây giờ làm sao? Chẳng lẽ đi làm thêm, mà đi làm thêm thì thời giờ đâu nữa mà học, mà quay? Chẳng lẽ đi mượn tiền, mà mượn rồi tiền đâu trả? Vậy thì cuối cùng vẫn phải nói với mẹ, hôm đó là cuối tuần, mình đang cùng mẹ lau dọn, rồi mình nói: "Mẹ ơi, con muốn làm youtube về học tập ớ. Mà bây giờ con không đủ tiền mua dụng cụ, mẹ cho con xin lại năm trăm hồi bữa cô út cho được không?". Mẹ mình nói:" Nhưng mẹ đã cho con năm trăm rồi mà.". " Nhưng mà chưa đủ". "Còn thiếu cái gì?". "Còn thiếu cái đèn đánh sáng nữa". " Con định mua ở đâu?". "Trên Tiki đó mẹ, ở đó rẻ.". "Rẻ mà có chất lượng không? Hay để mẹ hỏi dượng út coi có chỗ nào bán mình ra mua trực tiếp luôn." Mọi lời nói của mẹ đều là một sự bất ngờ đầy hạnh phúc của mình. Sự ủng hộ nhiệt tình của mẹ là điểm tựa vững chắc nhất để mình thực hiện ước mong.
    Sau khi đã có đủ dụng cụ, mình rất rất hài lòng với chất lượng âm thanh và góc quay, riêng cái đèn đánh sáng thì mình không biết phải đặt như thế nào cho đẹp, thôi thì cứ chồng ghế lên đặt đại, có còn hơn không. Lần quay thử đầu tiên với dụng cụ đương nhiên về hình thức là đẹp hơn các lần trước nhưng về nội dung vẫn chẳng khá hơn là bao. Dù đã chuẩn bị kĩ càng nhưng mỗi lần bấm máy mình đều bị "khớp". Mình thầm nghĩ đến việc đăng kí một lớp học diễn xuất trước ống kính nhưng cuối cùng thì mình chọn cách tự tập luyện. Một ngày mình quay cả chục video cốt để làm quen với việc nói trước ống kính. Mình tập cách nhìn thẳng vào camera để tránh tập trung vào cái mặt tếu của mình. Làm việc gì mình cũng quay, cũng nói:
     "Xin chào, mình là Gia Nghi. Chào mừng các bạn đã đến với channel của mình. Hiện tại là chín rưỡi sáng. Mình vừa đi tập về và chuẩn bị ăn sáng. Thật sự việc tập yoga vào buổi sáng khó hơn việc tập yoga vào buổi chiều gần như gấp đôi. Thứ nhất là mới ngủ dậy nên còn uể oải, thứ hai là chưa ăn sáng nên chưa có nhiều năng lượng. Vì thế mình khuyên các bạn nên đi tập buổi chiều hơn để có hiệu quả tốt nhất nhé." Cắt.
     "Xin chào, mình là Gia Nghi. Chào mừng các bạn đã đến với channel của mình. Hiện tại là 1h trưa và mình đang ăn trưa. Bình thường bữa trưa là bữa mình ăn nhiều nhất thay vì bữa sáng. Mình đang ăn cơm với cá kho. Món ăn rất ngon nhưng hơi mặn vì người nấu là bà nội mình và như các bạn cũng biết rồi, người già thường bị lạt miệng nên nêm nếm mặn hơn bình thường. Nhưng không sao, mình vẫn cực thích ăn món nội nấu." Cắt.
     "Xin chào, mình là Gia Nghi. Chào mừng các bạn đã đến với channel của mình. Hiện tại là 5h chiều và mình đang ngồi xem tivi. Mình rất thích việc xem tivi và mình chẳng hiểu vì sao mình phải làm việc này song song với việc ngồi nói trước điện thoại như một con dở người. Nhưng mình thật sự không biết phải làm sao cả. Mình đang gặp khó khăn với việc nói trước ống kính và cả việc biểu cảm cơ mặt. Tại sao mọi chuyện không lúc nào thuận buồm xuôi gió vậy? Mình buồn lắm." Cắt.
     Đã có lúc mình nghĩ đến nhiều phương án khác để có thể nói trôi chảy hơn như học thuộc, nhưng việc ấy sẽ rất mất thời gian. Mỗi lần quay thử là mỗi lần thất vọng. Mình cứ bị quên sạch những gì muốn nói hoặc nói sai, nói lắp, nói thiếu, nói quá, nói xạo,...Mình đã phải cầu cứu google và người ta chỉ cho mình một "phép màu" có thể khắc phục tình trạng trên đó là: Chỉnh sửa video.
    Việc chỉnh sửa video có thể giúp mình cắt bớt những phần nói sai, nói lắp. Nhưng như đã nói, mình là một đứa cực kì mù công nghệ. Mình xem nhiều video hướng dẫn edit rồi tập thao tác trên máy tính. Kết quả là mình down về cái phần mềm gì đấy làm máy bị treo luôn phải nhờ người đến sửa. Mẹ sợ mình sẽ làm mất nhiều dữ liệu quan trọng trên máy nên cấm mình edit trên máy luôn. Công cụ cuối cùng mình còn là điện thoại. Mình lên app store mò các ứng dụng chỉnh sửa video nhưng khổ thay tất cả đều tính phí. Sau khi mua dụng cụ xong thì mình hết sạch tiền rồi, tưởng tượng một ổ bánh mì còn không mua nổi huống chi mua app. Thế mới thấy giá trị của đồng tiền nó quý đến mức nào. Mình tìm được một app "tạm miễn phí" vì nếu muốn sử dụng nhiều tính năng hơn vẫn phải trả tiền và bắt đầu dùng thử. Khổ thay mình chẳng biết bấm cái nào ra cái nào cả, chỉnh sửa một hồi video chẳng ra hệ thống gì. Rồi mình thử một app khác có vẻ dễ hơn sau khi search trên mạng. App này tên là VLLO. Đúng là nó dễ sử dụng hơn nhưng cũng vì mới "chân ướt chân ráo" vào nghề nên các video đầu tiên chỉnh sửa, cắt ghép, lồng nhạc tùm lum hết. Khó nhất là khâu cắt vì phải canh sao cho chuẩn chứ không là xóa nhầm xóa bậy. Mình làm hư hàng chục video quay thử rồi mới thành thạo hơn chút, càng làm càng quen. Có một video thôi mà mình sửa muốn banh máy. Cuối cùng sau bao ngày trầy trật mới edit xong một bản quay thử. Mình vui sướng xem lại. Thật sự mình vẫn chưa hài lòng lắm. Thứ nhất là nhìn mặt mình vẫn tếu cực. Thứ hai là giọng nói cứ đều đều dễ buồn ngủ. Thứ ba là cắt ghép vẫn còn non tay, nhìn chưa chuyên nghiệp. Mình khá thất vọng nhưng như vậy đã là hết sức rồi, muốn tốt hơn nữa cũng khó. Mình gửi qua cho cô bạn thân xem thử. Vì video dài hơn bảy phút nhưng mess chỉ cho gửi ba phút thôi nên mình gửi trước phần dạo đầu. Mình không hi vọng nhiều nhưng cô bạn đã dành cho mình nhiều lời khen động viên cùng lời góp ý chút về phần biểu cảm. Mình thật sự rất vui và bất ngờ, mình mong là mọi người đều cảm thấy như vậy khi xem sản phẩm của mình. Lời động viên của bạn thân là nguồn động lực vô cùng lớn để mình tiếp tục làm. Mình muốn sản phẩm đầu tiên của mình phải thật ấn tượng và sắp tới mình có một chuyến du lịch Nha Trang. Đương nhiên nơi này đã được chọn làm địa điểm quay lí tưởng cho mình.
     Chuyến đi Nha Trang đợt này không đơn thuần là một chuyến du lịch nữa mà như một chuyến "công tác" đầu tiên của mình. "Dụng cụ hành nghề" đã được chuẩn bị kỹ càng, lên đồ make up đẹp đẽ, mình dự định đến nơi là dựng máy quay luôn cho nóng. Ai ngờ sau khi đáp chuyến bay, ai nấy đều mệt mỏi rã rời phần vì phải khiêng vác lỉnh kỉnh nhiều hành lí, phần vì ngồi ở phía đuôi máy bay nên vô cùng ngột ngạt. Mình là một đứa "dị ứng" với các phương tiện đóng hộp như máy bay, ô tô,...nên việc say máy bay càng làm mình mệt hơn. Di chuyển từ sân bay đến resort bằng xe khách 16 chỗ, rồi vào check in, rồi xếp hàng rồng rắn chen chúc để lên cáp treo di chuyển ra đảo. Đến nơi là đâu được nhận phòng liền, phải cuốc bộ băng qua khu trò chơi, xếp hàng lên xe điện để đến quầy tiếp tân thứ hai, rồi ngồi chờ mòn mỏi đến lúc ăn trưa. Mình vẫn còn quá mệt nên cũng chẳng ăn được gì nhiều, ăn xong chui vô toilet chụp cái hình đăng facebook rồi lại ra ngồi chờ dài cổ để được nhận phòng, nhận phòng xong rồi cũng nằm nghỉ ngơi đến chiều đi bơi rồi lại đi ăn. Ngày đầu tiên tại Nha Trang gói gọn trong hai chữ "mệt mỏi" là thế đấy. Tối hôm đó mình vô cùng dằn vặt bản thân và bắt đầu cáu kỉnh. Tại sao mình không bao giờ làm việc gì đúng kế hoạch? Tại sao mình lại đặt ra cái kế hoạch chết tiệt này? Tại sao mình phải làm việc lúc đang đi chơi? Tại sao mình tự làm khổ mình vậy? Nếu không vướng bận việc quay vlog thì chẳng phải mình sẽ thảnh thơi nhẹ nhõm hơn sao? Mình lại nghĩ đến việc bỏ cuộc. Có lẽ mình không yêu công việc này đủ nhiều, có lẽ nó không dành cho mình. Nếu mình không làm thì cũng có sao. Mình đã nghĩ như vậy và sáng hôm sau mình đã hối tiếc vì đã nghĩ như vậy. Sau một giấc ngủ, mình hồi phục sức khỏe thể chất lẫn tinh thần, mình cảm thấy tốt hơn và có nhiều cảm hứng làm việc hơn. Sau khi ăn sáng, mình không đi bơi với các em mà ra góc sân vườn trước phòng để dựng máy quay. Vì ánh sáng tự nhiên rất tốt nên mình không dùng đến đèn đánh sáng. Mình cài điện thoại vào chân máy, gắn mic vào và bắt đầu nói. Sau bao lần luyện tập thì mình nói khá hơn tuy nhiên vẫn còn vấp và sai nhiều chỗ. Mình phải quay lại cũng khá nhiều lần. Một lần vì quên cài chế độ máy bay nên đang quay ngon lành thì mẹ gọi, thế là mất cả một đoạn dài phải quay lại. Sau khi quay xong thì mình edit tại chỗ, tổng thời gian quay và sửa là 3 tiếng đồng hồ. Quay xong vào buổi sáng nhưng mình chưa up vội, đợi đến tối sau khi đi chơi đã đời về mới xem lại và chỉnh sửa lần cuối. Công đoạn cuối cùng trước khi cho video "ra lò" đó là làm ảnh thumbnail hay còn gọi là ảnh thu nhỏ. Ảnh thì mình cũng có nhiều rồi nhưng còn khâu chèn chữ vào ảnh nữa. Vì thời gian gấp rút nên mình tìm đại một app chèn chữ trông không chuyên nghiệp lắm nhưng thôi kệ, cái này từ từ về nghiên cứu, bây giờ cứ chèn đại đi đã. Sau khi xong ảnh thì không biết phải làm sao để đưa ảnh lên video. Thế là mình cầu cứu google. Sau một hồi "vật lộn" với một đống thao tác xác nhận tài khoản rồi gì đấy, mình cũng đã xong sản phẩm đầu tiên và sẵn sàng xuất bản. Thật sự mình vẫn chưa hài lòng lắm với sản phẩm này, thôi kệ, video đầu có thể dở nhưng từ từ sẽ rút kinh nghiệm cho các video sau. Sau khi tải xong lên youtube mình đã tự xem lại và cầu mong là video sẽ được đón nhận tích cực nhất.
     Sau khi có sản phẩm thì công đoạn tiếp theo sẽ là quảng bá sản phẩm. Mình không dám chia sẻ lên trang cá nhân liền vì mình vẫn chưa sẵn sàng đón nhận các bình luận tiêu cực. Người đầu tiên mình quảng bá video vẫn là cô bạn thân của mình. Hai ngày sau đó mình nhận được phản hồi của bạn ấy. Bạn ấy khen video của mình dễ thương nhưng có một góp ý khiến mình lưu tâm đó là: phần giới thiệu của mình nghe giống phần giới thiệu của một youtuber đàn chị làm channel chuyên về học tiếng anh. Mình nghe lại và so sánh thì thấy giống thật. Nhưng phần giới thiệu ấy nằm trong kịch bản mình soạn ra cùng với nội dung được nói và hoàn toàn dựa vào ý tưởng của mình. Mình rất tâm đắc lời giới thiệu ấy vì nó khát quát được nội dung channel và giới thiệu được bản thân mình. Lời giới thiệu ấy nguyên văn như sau:" Xin chào. Chào mừng các bạn đã đến với Gia Nghi Vănner. Đây là kênh channel chia sẻ cuộc sống cá nhân và cuộc sống học tập của một học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp hai chính là mình. " Mình thật sự "nhạy cảm" với các vấn đề đạo nhái và luôn mong muốn tạo ra được màu sắc riêng của bản thân nên mình xin đính chính rằng đây là một sự trùng hợp. Mình sẽ cân nhắc sửa chữa lời giới thiệu nếu có thể.
    Vừa rồi là quá trình từ lúc "thai nghén" ý tưởng làm vlogger đến khi tạo ra sản phẩm đầu tiên của riêng mình. Dù rằng quá trình ấy rất khó khăn, rất gian nan nhưng bỏ cuộc đã không phải điều mình lựa chọn. Vì mình tâm niệm rằng trong cuộc sống, chỉ có "bỏ cuộc" và "thắng cuộc" chứ không có "thua cuộc". Bạn có thể tay không leo núi, nhưng có ngày leo sẽ có ngày đến, còn hơn là ngồi dưới chân núi mãi tính toán phân vân đợi thời gian trôi mà chẳng làm được gì. Mình chỉ vừa nổ phát súng đầu tiên trên hành trình vlogger của mình, mình không chắc việc có thể đi thật lâu thật dài trên con đường này nhưng mình chắc rằng mình sẽ làm hết khả năng có thể và ngày càng tiến bộ hơn trong từng sản phẩm. Bài viết này dành riêng cho những ai đang và sẽ theo đuổi ước mơ, không con đường nào là dễ dàng và bằng phẳng cả, bạn đánh đổi bao nhiêu bạn sẽ nhận lại bấy nhiêu. Hãy dũng cảm, hãy dấn thân, hãy kiên trì, hãy nỗ lực rồi thành công sẽ đến. Chúc các bạn đạt được hoài bão của mình!
     Theo dõi các video của mình tại kênh youtube Gia Nghi Vănner
   

Nhận xét

  1. Hay quá chị ơi, chắc nếu không đọc bài này thì em cũng nghĩ việc làm Youtube đơn giản lắm, mà đọc xong thấy cực quá trời hà, nhưng công sức mình được đền đáp xứng đáng, cực mà vui chị nhỉiiii, nhờ series văn của chị!!! (。♥‿♥。)

    Trả lờiXóa
  2. Với lại em có 1 góp ý nhỏ cho chị nè: Em thấy chị viết blog rất hay đó, chị nên đầu tư hơn zô mảng này đi ạ, em nghĩ kết quả sẽ rất khả quan. Hơn nữa, em thấy blog của chị nội dung hay quá trời mà dao diện hơi kén người đọc đấy ạ, em nghĩ chị nên chỉnh sửa cho mọi người dễ tiếp cận hơn, 1 bài viết chia làm nhiều phần để đỡ dài nè, và thêm nhiều hỉnh ảnh cho sinh động nữa chị nhaaaaaaa! Em chưa có kinh nghiệm làm blog đâu nên khog dám nói nhiều, nhưng dưới góc nhìn 1 khán giả là như vậy đó chị ới, chúc chị thành công hây! ゚・✿ヾ╲(。◕‿◕。)╱✿・゚

    Trả lờiXóa
  3. Đa khoa Phương Nam luôn lấy y đức làm phương châm hoạt động, luôn đặt an toàn của bệnh nhân lên hàng đầu trong mọi hoàn cảnh. Mọi quy trình khám – điều trị đều được thực hiện đúng với quy định của Bộ Y tế.
    >>>> Chia sẻ địa chỉ sinh tốt nhất Lâm Đồng ?

    Trả lờiXóa
  4. Bài viết rất hay, bạn có thể public lại các video về luyện thi lớp 10 được không.
    Các video này rất bổ ích cho các bạn vì không nhàm chán như các video khác
    Cám ơn bạn.
    DihiHome

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mình rút ra điều gì sau 15 nồi bánh chưng? (phần 1)

Mình rút ra điều gì sau 15 nồi bánh chưng? (phần 1)   Xin chào. Mình là một học sinh 15 tuổi với cơ thể, trí óc, tâm hồn 15 tuổi nên những bài viết của mình đều phản ảnh thật nhất những suy nghĩ, hành động của cái tuổi "ẩm ương" này. Đối tượng mà những bài viết của mình hướng tới đương nhiên là những bạn học đồng trang lứa với mình nhưng nếu các bậc phụ huynh muốn đọc để hiểu những đứa con "dở người" của mình hơn thì rất sẵn lòng, con sẽ là "gián điệp tuổi teen" của các cô chú!    Bài viết hôm nay là những điều mình học được để phát triển bản thân hơn sau 15 năm tuổi trẻ (nghe  không ấn tượng lắm nhỉ nhưng những bài học này đã tạo nên bước ngoặt cho phần đầu cuộc đời mình)        1. Việc học rất quan trọng và việc học giỏi cũng vậy Năm lớp một lớp hai, mình cũng như bao cô cậu học trò nhỏ khác, ham chơi vô đối và cực ghét việc đến trường. Mình từng cố tình đổ sữa Cô gái Hà Lan hương dâu lên vở bài tập toán để khỏi làm bài và vờ đau bụng để nghỉ họ

Chuyện tình yêu tuổi học trò: Làm sao để bức tranh vỡ vẫn đẹp?

Chuyện tình yêu tuổi học trò: Làm sao để bức tranh vỡ vẫn đẹp? "Tình đầu là tình dang dở", lời ấy đúng với phần lớn chúng ta. Những mối tình thuở "ô mai" tuy rất đặc biệt nhưng bản chất vẫn ngắn hạn, thường trở thành hồi ức gắn bó với con người về sau với nhiều nỗi tiếc nhớ mỗi khi tìm về. Dù nghe có vẻ đau đớn nhưng mỗi cô cậu học trò cũng nên chuẩn bị trước tâm lí cho sự dang dở mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ tình cảm. Việc chia tay nếu có xảy ra cũng hãy nghĩ đây là chuyện sớm muộn . Thế nhưng sau một cuộc đổ vỡ, không làm sao tránh khỏi cảm giác đau lòng, buồn bã, tiếc thương những con người cũ, những kỉ niệm cũ (còn nếu bạn không cảm thấy như thế thì nên đi xin lỗi người bạn cũ của bạn đi, bạn cạn tình quá!). Vậy, bằng kinh nghiệm từ mối tình vừa qua của bản thân, mình muốn chia sẻ với bạn những cách vượt qua nỗi buồn hậu chia tay được dành riêng cho tuổi teen tụi mình, để bức tranh tình thanh xuân dù vỡ nhưng vẫn thật đẹp. 1. Yêu văn minh chia tay văn m